Hãy nhanh tay truy cập xoilac để theo dõi và không bỏ lỡ bất kỳ các thông tin tin tức, sự kiện thể thao và xoilac trực tiếp bóng đá hôm nay hấp dẫn nhé.
Martin Odegaard đang là thủ quân của Arsenal. Sau những năm tháng liên tiếp phải đi cho thuê vì không ổn định, cầu thủ người Na Uy đã tìm thấy mái nhà thực sự của mình ở bắc London.
Tôi cảm thấy có sự kết nối hơi kỳ lạ với Arsenal. Thậm chí tôi không biết phải lý giải điều ấy thế nào, ngoại trừ câu chuyện nho nhỏ thế này. Tôi không hề có đam mê trò chơi gì. Tôi là người rất thích ra sân chơi, nhưng FIFA là một ngoại lệ. Ở trò chơi này tôi thường chọn cơ chế Career Mode, nghĩa là bạn thủ vai một HLV trưởng. CLB duy nhất tôi đã từng làm huấn luyện viên là Arsenal. Họ cũng là cái bóng của tôi tại FIFA.
Lớn lên từ Na Uy, tôi đã theo dõi Premier League quá nhiều và luôn có cảm giác tuyệt vời với Arsenal. Tôi đã thấy quá nhiều clip của Thierry Henry và đội hình Invincibles. Tôi biết CLB có kinh nghiệm xây dựng, đào tạo những tiền vệ tấn công kiểu Fabregas, Nasri, Ozil – những cầu thủ thực sự kĩ thuật, nhanh nhẹn, chuyền bóng chính xác và có thể đưa ra những pha bóng khó thực hiện. Đó là những cầu thủ tôi yêu thích.
Khi trưởng thành hơn nữa, tôi muốn họ góp mặt trong FIFA phiên bản năm 2015. Thú thực là bước đầu xem diễn viên không phù hợp tôi mang lắm, tôi nghĩ là toàn bộ mình vào khoảng 67. Nhưng sự thật là tôi đã có mặt trong trò chơi, và một giữa những điều trước tiên tôi làm khi vào vai Arsene Wenger trong Career Mode là mua bản thân tôi. Haha. Lúc ấy tôi nghĩ mình vs Arsenal giống như thể chúng tôi là một cặp.
Mối quan hệ tuyệt vời ấy đã trở thành sự thật khi tôi kí HĐ với Arsenal 2 năm trước. Đó thực sự là bước ngoặt của cuộc sống. Tôi lao vào tập luyện với tiếng cười mỗi ngày nhưng câu chuyện của tôi sẽ không phải là câu chuyện trong Career Mode nữa. Đây là câu chuyện hoàn toàn khác biệt so với những điều tôi hình dung xung quanh FIFA. Trong cuộc sống thực tế, bạn không thể nào cứ lựa chọn địa điểm mình muốn đến và ở đấy mọi thứ sẽ trở nên tuyệt vời.
Những bài học bóng đá đầu tiên
Mọi người cũng muốn biết tôi đã lớn dậy thế nào khi tôi là một cậu bé người Na Uy và nhận được quá nhiều sự khen ngợi. Thực sự tôi không biết phải nói như thế nào. Nói như vậy nghe có vẻ kỳ quặc nhưng mà lúc ấy, tôi vẫn tương đối bình thường. Tôi nghĩ lúc đấy mình vẫn còn nhỏ, có thể nói là hơi non nớt chưa hiểu biết tất cả mọi thứ.
Tôi nghĩ mọi người tưởng tượng tôi phải né tránh mọi thứ nói đến tôi trên truyền thông cũng như thể tôi phải ở trong một cái bong bóng. Song, tôi không làm thế. Tôi hiểu tất cả mọi thứ mọi người nghĩ về tôi. Nhưng tôi đọc để biết thôi, theo cách “À, cũng hay mà”. Và như vậy thế là tốt lắm, tôi phải luôn phấn đấu.
Tôi có một công việc tốt, những người bạn tuyệt vời, một cuộc sống hạnh phúc. Tôi là một cậu bé yêu bóng đá, nhưng trên sự yêu là nỗi sợ hãi. Cách nhà tôi chừng 100 m tại Drammen có một sân bóng nhỏ và tuổi thơ của tôi gắn liền với nơi đó. Hiện tại, thi thoảng tôi về nhà, khi thấy lũ nhóc vừa đá bóng và nói chuyện trên sân bóng nhân tạo, tôi lại thắc mắc bọn chúng đang làm gì thế? Đó không phải cách tôi cùng bạn bè chơi bóng ngày bé. Chúng tôi sẽ ở lại để chơi các trận chiến khác đến khi trời tối. Tôi thực sự rất hạnh phúc.
Tôi cũng hạnh phúc khi có bố Hans Erik. Bố là HLV CLB hồi niên thiếu của tôi là Drammen Strong và tiếp theo nữa là tại Stromsgodset tính đến năm tôi 13 tuổi. Ngoài ra, bố là HLV riêng của tôi ngay khi tôi rất nhỏ. Bố cũng là tiền vệ chơi tại giải VĐQG Na Uy, vì vậy nếu không chơi bóng với bạn bè, tôi thường chơi với bố. Đó thực sự là những giờ tập luyện.
Có thể bạn đang nghĩ đến hình ảnh người cha nghiêm nghị yêu cầu con tập luyện mỗi ngày. Nhưng với câu chuyện của tôi hoàn toàn khác. Tôi luôn là người muốn bố dạy dỗ được nhiều điều. Bố biết những thứ mà các vị cha mẹ khác thường không biết, vì vậy tôi muốn bố của mình giúp tôi có được ưu thế vượt trội.
Bố luôn chịu ảnh hưởng từ sự tăng trưởng nhận thức cùng đôi bàn chân nhanh nhạy ở tôi. Bố cũng yêu cầu tôi phải quan sát, ngó lên vai mỗi khi nhận bóng. Vào ngày mùa đông, khi chúng tôi chưa thể chơi bóng tại chỗ, bố dẫn tôi đến các sân bóng quanh nhà. Ở đấy, chúng tôi tập luyện theo cách bố đặt bóng vào hàng ghế ngồi và bóng ném lại vị trí tôi.
Sau đó, bố tiến lên ở phía xa, theo sau tôi từ một phía và bắt tôi phải quan sát, điều chỉnh vị trí trước khi nhận bóng. Hiện nay, khi bạn thấy tôi xoay lưng lại một hậu vệ, dùng cách chạm bóng ấy và quan sát nhanh chóng tình hình thì mọi thứ bắt nguồn từ loại sân bóng trong nhà cũng tương tự bố tôi.
Cậu bé đi ra thế giới
Khi trưởng thành tôi chú tâm tới mục tiêu trở thành người xuất sắc nhất. Tôi biết mình có khả năng nhưng không bao giờ vội vã. Tôi rất thích chơi bóng với bạn bè và CLB tại địa phương. Sau đấy mọi thứ phát triển càng nhanh. Năm 13 tuổi, tôi có giải vô địch quốc gia cho Stromsgodset. Năm 15 tuổi, tôi trở thành cầu thủ nhỏ tuổi nhất được chơi ở đội tuyển bóng đá Na Uy. Đó cũng là lúc mọi thứ thực sự trở nên phấn khích.
Tôi đã vào sân khoảng 20 phút cuối đấu với Bulgaria trên sân Ullevaal Stadion tại Oslo trong khuôn khổ vòng loại Euro 2016 và cả sân vận động với khoảng trên 20.000 người đã trở nên cực kỳ điên rồ. Mỗi khi tôi sút bóng mọi người đều vỗ tay. Đến bây giờ tôi đã có thể lắng nghe thấy thứ âm thanh đó.
Có điều, tại Na Uy, đã bao lâu nay chúng tôi không có một “siêu sao” khiến người ta phải ghen tị. Chính vì vậy, khi mọi người có thể tìm thấy câu chuyện về một cậu nhóc đến từ trường Drammen, họ sẽ muốn nghe những điều như vậy, ngay cả khi không biết tôi có thực sự xuất sắc hay không. Điều đó thêm đầy những lời trêu chọc kỳ quặc dành cho tôi.